Là con gái, em vẫn hay gồng mình lên với những lần sóng đời xô đẩy. Em dù mệt mỏi hay rệu rã vẫn cố gắng bám víu lấy một điểm tựa an yên dù bên cạnh không có anh-một người mà em cho là rất đặc biệt.
Là con gái, em vẫn cơi nới nụ cười trên môi mình, cố tình làm nhòa đi những giọt nước mắt tủi thân. Khi em còn đang chơi vơi giữa những dòng người xa lạ vô định lướt qua em, anh ở đâu? Em nhủ lòng mình rằng anh chưa đến, vì anh còn đang mải mê với trăm công nghìn việc khác. Sẽ có lúc thấy cần, anh tự khắc chạy đến bên em.
Là con gái, em tìm cho mình những thú vui nho nhỏ. Như đọc sách, trồng hoa, thi thoảng làm một mẻ bánh nướng thơm lừng vào ngày chủ nhật, đi café và tám chuyện với hội bạn con gái cũng độc thân như em. Nhưng chắc anh chưa kịp biết, có những quãng dài đan xen giữa những ngày em vờ như mình vẫn ổn, em lại muốn được tìm thấy anh biết bao nhiêu!
Ừ thì những đứa con gái như em độc thân đã quen rồi, dù ai chê ỏng chê eo là “gái ế” cũng không buồn cảm thán kêu than. Em biết em đã tự mình đưa ra lựa chọn. Hoặc là yêu đương và bận rộn mải mê, hoặc là cô đơn và tự do lạc lối. Nhưng có một sự thật là, tự do mãi rồi co rúm trong một nhúm cô đơn, cảm xúc không tốt một chút nào, anh ạ!
Thế nên…
Đừng tin những nụ cười hờ hững trên khóe môi em. Hãy nhìn vào những giọt nước mắt khi mà người ta quay lưng đi chỉ còn mình em vụng dại.
Đừng tin vào bàn tay em cố với những ngày thanh thản rong chơi đến quên mất đường về. Em quên mất đường về là bởi em chợt sợ khi ngoảnh đầu quay trở lại không thấy có một ai đó đặc biệt đang chờ đợi em, dành riêng cho em.
Cũng đừng tin vào câu nói em vẫn hay cợt nhả với bạn bè, rằng em chẳng cần “ai đó” đâu, chẳng cần anh đâu. Em nói dối đấy, nếu là không cần một ai đó đặc biệt, hẳn là em đã không thấy mông lung giữa những tầng không cảm xúc. Em thấy nhớ tha thiết một người mà em sẽ cầm tay níu tay. Là em nhớ anh, một người sắp sửa trở thành người đặc biệt, trong em!
Có một sự thật là, con gái thường nói ngược lại với những gì mình nghĩ, cũng hay thể hiện sự mạnh mẽ rắn rỏi để che đi một trái tim yếu mềm quá đỗi mong manh. Chẳng thế mà em cứ luôn thôi thúc mình, rằng em vẫn ổn, em vẫn chẳng sao cả khi anh cứ chơi trò trốn tìm dài đằng đẵng hơn hai mươi năm, người đặc biệt ạ! Nhưng sự thật, em có cần anh! Cần anh đến nức nở lên rồi, anh biết không?
Theo Trí Thức Trẻ
Đăng nhận xét