Bởi vì cứ yêu thật lòng là sẽ phải thỏa hiệp, cũng sẽ phải gắng gượng kiên cường qua những lần sóng gió, thử thách chia ly hay vững vàng gạt bỏ tự tôn để tin nhau sau những cạm bẫy của người thứ ba đột ngột xen vào.
Trong tình yêu, chúng ta nhỏ bé lắm. Như hạt cát bé nhỏ giữa bao la vũ trụ, để mà chỉ cần cuồng phong ập đến là tan tác khắp nơi. Có biết bao nhiêu sự chia ly ở đời, với muôn vàn những giọt nước mắt, những vết thương hay cả những dấu chân đã từng vấp ngã. Để rồi vẫn phải thừa nhận, cho dù đã trải qua bao nhiêu chuyện, cho dù đã trưởng thành. Nhưng chuyện tình cảm, rất hiếm khi có thể tự động chi phối hay điều khiển.
Chuyện tình cảm, chỉ cần ai yêu nhiều hơn là người ấy thua cuộc. Vẫn biết cảm xúc nông sâu sẽ quyết định nỗi đau khắc cốt bao nhiêu, nhưng là con người, cứ biết sợ đau là sẽ trở nên nhỏ bé. Mà phàm là máu thịt trên người, có ai là không sợ bị thương tổn, trong khi cứ mỗi lần yêu thật lòng là đem một nửa trái tim ra đánh đổi?
Chúng ta vẫn thường ghen tị với những người coi chuyện tình cảm như một ván bài để tùy ý điều khiển, chơi trò đuổi bắt, trốn tìm hay ngạo mạn đặt trái tim của người khác dưới chân. Và rồi ước ao rằng giá như mình cũng có thể coi nhẹ mọi thứ như thế. Bởi nếu làm được vậy, sẽ chẳng bao giờ phải sợ hãi đớn đau.
Kỳ lạ thay, kể từ khi biết yêu thương, người ta vẫn chấp nhận trở nên nhỏ bé như vậy, chấp nhận có thể bị thương, có thể bị đẩy xuống vực sâu, có thể bị ngã một cú vấp đau đớn mà rất lâu về sau mới có thể đứng dậy làm lại từ đầu.
Trong tình yêu, chúng ta nhỏ bé lắm. Bởi vì chúng ta sẽ phải trải qua tất thảy trạng thái cảm xúc xấu xa nhất của con người. Ghen ghét có, đố kị có, hoài nghi có, độc chiếm có, ích kỷ có, hèn nhát có, căm hận có, tàn nhẫn có… Chúng ta không thể điều khiến con người mình theo chiều hướng tốt lên, bởi vì nhất định trong chặng đường yêu đương ấy, chúng ta sẽ dễ dàng mắc phải một trong những trạng thái cảm xúc xấu xa đó. Có những lúc còn lún sâu đến nỗi không thể nhấc chân ra.
Nhưng, làm sao để không nhỏ bé? Làm sao để cứ yêu thôi mà không bị đau? Làm sao để người này phản bội người kia không cảm thấy tổn thương hay đau lòng? Làm sao để người này không yêu người kia nhiều hơn, để khi chia tay bớt đớn đau, lúc yêu nhau bớt sợ hãi hèn mọn?
Suy cho cùng, cảm xúc là thứ đẩy con người ta vào vòng quẩn quanh bi kịch. Khi mà bỗng dưng bột phát thấy mình đáng thương nhưng cũng không thể bắt trái tim ngừng đập. Khi mà đau lòng muốn chết cũng không tìm cách để rũ bỏ hoàn toàn…
Thế đấy, đã yêu, ai là không nhỏ bé, ai là không trở thành điểm yếu chí mạng của chính mình?
Theo Trí Thức Trẻ
Đăng nhận xét